Vì ông không phải là mẹ

(Nhân ngày Mothers’ Day, kính tặng các bà MẸ)

Đỗ Văn Phúc

Sáng sớm mai đẹp trời. Ông Tám chợt thấy lòng khoan khoái vô cùng. Nhớ ra chiều nay sẽ có vài bạn từ phương xa đến chơi nhà, ông nghĩ đến việc đi săn kiếm ít mồi về đãi bạn. Ông quay vào nhà, mở tủ lớn lấy ra cây súng săn hai nòng báng gỗ mít còn thơm mùi verni và một hộp đạn. Xong, ông thay bộ áo quần ngụy trang màu lá rừng có nhiều túi, vớ lấy cái túi xách bằng vải dầy vẫn treo trên vách sau closet phòng ngủ. Ông khoá cửa và hướng về phía rừng sau nhà; ông đi.

Rừng rậm dần, ánh sáng mặt trời dần bị những tàn cây che khuất. Chỉ còn những sợi nắng mỏng manh toả xuống xuyên qua khe lá. Hương thơm lừng của vô vàn loài hoa làm tâm hồn ông ngây ngất. Ông nghe tiếng vỗ cánh của những con chim đi kiếm mồi muộn.

–  Chào ông Tám, lâu lắm mới gặp lại. Hôm nay ông định săn gì? Một con chim mỏ nhát dừng lại hỏi.

–  Chào chị Mỏ nhát, sẵn có mấy người bạn sắp đến chơi, lão đi kiếm ít con chim non về chiều nướng đãi khách.

–  Chim non thì cũng khá nhiều. Nhưng tôi có bấy con mới sinh, ông tha cho chúng làm phúc nhé.

–  Được thôi. Nhưng làm sao tôi biết chim nào là con của chị?

–  Ông Tám ơi, ông đi vào sâu sâu trong rừng. Trên một cây bằng lăng, có một tổ nhỏ. Những con chim xinh xắn, đẹp đẻ nhất là con của tôi. Mong ông để cho chúng được sống mà lớn lên.

–  Ồ, gì chứ mấy con chim đẹp thì dù chị không dặn, tôi cũng phải chừa ra chứ.

–   Cám ơn ông. Chúc ông săn nhiều nhé.

Chim mừng rỡ bay đi, còn ngoái lại chào ông Tám một lần chót.

Sau gần một ngày vừa săn vừa nhâm nhi bầu rượu mang theo, ông Tám bắn được cả chục con chim con. Toàn những con chim lông đen, lông xám, xấu xí. Vì nhớ lời dặn của chim Mỏ Nhác, nên hể thấy con nào đẹp xinh là ông né đi. Thấy rừng đã trở nên sậm màu, ông xâu những con chim xấu số thành một xâu đeo qua vai và vui vẻ quay về.

Ra đến  bìa rừng cũng là lúc các con chim bắt đầu trở về tổ sau một ngày kiếm ăn. Có nhiều chim còn mang mồi về mớm cho con.

Chị Mỏ Nhác từ xa cũng đang bay về. Gặp ông, chị đỗ lại.

–    Chào ông Tám. Săn được nhiều không?

–    Ồ, chỉ cần chục con thôi. Nhà còn mồi mà.

–  Thế ông không đụng đến các con của tôi chứ?

–   Chắc là không. Thấy tổ chim nào có các con chim con đẹp là tôi bỏ đi.

–   Ồ quý hoá thay. Nào cho xem ông bắn được bao nhiêu ?

–   Ông Tám với tay qua vai, lấy xâu chim con lắc lắc khoe :

–   Đây nè, toàn mấy con xấu hoắc như ma trơi không hà.

Chợt ông nghe một tiếng kêu não lòng, uất nghẹn từ miệng chị Mỏ Nhát :

–   Trời ơi ! Các con xinh xắn của tôi. Ông đã giết hết bầy con tôi rồi.

Ông già cúi xuống nhìn lại các con chim con xám xịt, xấu xí đang nghẻo đầu, cụp cánh trong tay mình

–  Thì chị bảo đừng giết con chị, là những con chim xinh đẹp cơ mà. Chị coi đây, toàn những con chim xấu xí thôi.

Chim mẹ nấc lên :

–   Ông không phải là mẹ. Ông không hiểu được lòng mẹ. Đối với bất cứ bà mẹ nào, con cái của mình cũng đẹp nhất trên thế gian.